Tôi đã khóc khi không có giày để đi – Dàn ý và 3 bài văn mẫu
Bài tập làm văn suy nghĩ về câu nói: “tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày” – (Hellen Keller) bao gồm dàn ý và bài văn mẫu cho các bạn học sinh tham khảo.
Đề bài: Suy nghĩ về câu nói: “Tôi đã khóc khi không có giày để đi, cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày” – (Hellen Keller).
Dàn ý
1. Mở bài
Cuộc sống quả thật rất kì lạ. Có những con người sinh ra được hưởng đầy đủ mọi ưu ái vật chất và tinh thần. Nhưng lại có những người bất hạnh mất đi một phần ưu ái đó. Và trớ trêu thay khi những người có đầy đủ mọi thứ lại thường cảm thấy không thỏa mãn khi thiếu đi một thứ vật chất thông thường nào đó. Họ cứ mãi nghĩ về bản thân mình mà không biết rằng xung quanh còn có biết bao nhiêu người còn kém may mắn hơn mình rất nhiều. Nữ nhà văn Mĩ Hellen Keller đã từng như thế cho đến một ngày bà chợt nhận ra những may mắn mà mình được hưởng, bà tâm sự “Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày”. Lời tâm sự chân thành đó đã đánh thức biết bao cảm xúc trong trái tim mỗi người.
2. Thân bài
a. Khái quát ( Dẫn dắt vào bài)
Câu nói trên của nữ nhà văn Mỹ tuy ngắn gọn nhưng ý nghĩa lại sâu sắc vô cùng. Đó là sự thiếu thốn, khó khăn của bản thân chẳng thấm gì so với những mảnh đời còn nghiệt ngã, còn bất hạnh mà ta gặp phải.
b. Giải thích
-“Khóc” là một trạng thái tâm lí, cảm xúc ở con người do xúc động hoặc đau buồn.
-“Không có giày để đi” như ngầm ẩn cho sự thiếu thốn, khó khăn về vật chất.
-“Không có chân để đi giày” là sự mất mát về một bộ phận trên cơ thể, là nỗi bất hạnh nghiệt ngã của số phận, nỗi đau về thể xác lẫn tâm hồn.
=>Ý nghĩa lời tâm sự: cuộc sống có muôn vàn niềm vui những cũng có nhiều khổ đau và bất hạnh. Hãy thấy mình còn là người may mắn hơn nhiêu người khác để biết chi sẻ và cố gắng vươn lên, không bao giờ cúi đầu tuyệt vọng trước những bất hạnh và chông gai trong cuộc sống.
c. Phân tích chứng minh để làm rõ vấn đề nghị luận
– “Tôi đã khóc vì không có giày để đi”:
Con người ta “khóc” khi tâm hồn đau buồn, xúc động, cũng có khi khóc vì vui quá. Ở đây, nữ sĩ đã “khóc” khi “không có giày để đi”. Đó là khóc vì bản thân cho những thiếu thốn, khó khăn về vật chất, cho sự ích kỉ của cá nhân khi cảm thấy thua thiệt so với bao người. Suy cho cùng cũng là cách sống ỷ lại, thiếu ý chí để vực dậy mà chỉ biết khóc cho những khó khăn, thử thách tưởng chừng rất bình thường trong cuộc sống. Trên thực tế, có rất nhiều người quen sống hạnh phúc, trong thành công mà khi đối mặt với nhiều chông gai, thất bại dễ nản chí. Hay những cô cậu học sinh, sinh viên chỉ vì bố mẹ không đáp ứng đầy đủ những yêu thích của mình, mà hỗn láo, gây ra nhiều hành động sai lầm khác.
– “Cho đến khi tôi nhìn thầy một người không có chân để đi giày”:
Thế nhưng, họ đâu biết rằng, có những mảnh đời còn bất hạnh, có những con người vẫn sống mặc dù “không có chân để giày”. Đó là những người khuyết tật, những người bất hạnh, thiếu may mắn, không được hưởng sự ưu ái của số phận. Dẫu vậy, họ vẫn khát khao được sống, được cống hiến cho cuộc đời thêm xanh, cho mùa xuân mãi mãi tươi đẹp bởi ý chí và lòng quyết tâm vượt lên nghịch cảnh. Nếu như trong lúc ta đang bất mãn với những bộ quần áo cũ, với ngôi nhà ẩm mục vì hoàn cảnh về vật chất thì ở ngoài kia có những người không có nổi một mái nhà tranh, một giấc ngủ yên bình trong trời đông giá rét. Nếu như ta than phiền về những khuyết điểm trên mặt thì trong cuộc sống còn bao người phải chịu nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn vì bệnh tật quái ác, vì hình hài dị tật. Cuộc sống của họ kém may măn hơn chúng ta rất nhiều. Vậy tại sao, chúng ta lại không trân trọng những gì mình đang có, không cảm thấy hài lòng về bản thân? Giáo sư Nguyễn Ngọc Kí – người bị tật nguyền đôi tay và phải dùng đôi chân của mình để tập viết, có những lúc đau đớn nhưng sức mạnh của niềm tin đã giúp thầy trở thành một nhà giáo ưu tú. Hay hiệp sĩ tin học Nguyễn Công Hùng đương đầu với số phận tật nguyền để sống một cuộc sống có ích, có cống hiến cho đất nước. Họ đều là những tấm gương sáng, những tấm gương “không có chân để đi giày” vượt lên trên hoàn cảnh, số phận với niềm tin và ý chí kiên cường.
d. Ý kiến đánh giá, bình luận
Lời tâm sự của nữ nhà văn Mỹ Hellen Killer như một sự nhận thức một điều từ đúng đến sai. Nữ sĩ khóc vì hoàn cảnh “không có giày để đi” cho đến khi bà nhìn thấy một người không có cả đôi chân để đi giày. Bà kịp nhận ra mình còn là người may mắn hơn họ rất nhiều. Chỉ là một lời tâm sự nhưng Helen Killer đã thức tỉnh nhiều người chỉ nghĩ đến bản thân, sống ỷ lại và thiếu ý chí vươn lên. Lời tâm sự ấy như một bài học sâu sắc dành cho tất cả mọi người: Hãy biết trân trọng những gì mình đang có và cố gắng hết sức mình để đạt được sự thành công trong cuộc sống! Chẳng phải mọi người vẫn từng nói: “Sống trên đời cần có một tấm lòng” hay sao? Vậy hãy học cách yêu thương và cảm thông trước những mảnh đời bất hạnh, khổ đau, hãy giúp đỡ họ dù chỉ là một lời động viên. Từ đó mới có thêm sức mạnh,lòng tin, không bao giờ gục ngã, cúi đầu trước những chông gai trong cuộc sống.
3. Kết bài
Câu nói của nữ nhà văn Mỹ Helen Killer đã để lại cho tất cả mọi người một bài học vô cùng quý giá. Nhờ đó, mà chúng ta mới tìm ra một chân lí cuộc sống, biết yêu quí hơn những gì mình đang có và xúc động hơn trước nhiều mảnh đời.
Bài văn mẫu
Tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày – bài 1
Không có gì hoàn hảo cả, bất cứ cái gì cũng tồn tại hai mặt: tích cực và tiêu cực. Trong xã hội này cũng vậy, xấu – tốt luôn song hành. Vậy nên mới có người xấu kẻ tốt, có nụ cười, nước mắt và có sự tồn tại song song giữa hạnh phúc và bất hạnh. Chẳng ai có đủ khả năng để khẳng định người này hạnh phúc hay người kia bất hạnh cả. Điều đó tùy thuộc vào cách mà người khác đón nhận những điều đến với bản thân họ. Nữ nhà văn Mĩ Hellen Keller đã từng cất lời: “Tôi đã khóc khi không có giày để đi, cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày”. Có những người tự cho mình là người đau khổ chỉ vì sự thiếu thốn, khó khăn hiện tại mà quên đi một điều: mình đã rất may mắn trong hàng triệu người thật sự thiếu may mắn trên thế giới. Cũng như con người ta khi gặp phải những chông gai, thách thức chỉ biết khóc than, trách móc thay vì quyết tâm vượt qua nó, thay đổi nó. Vậy chẳng phải đáng thương lắm sao!
Con người vốn là loài thông minh nhất nhưng cũng tham vọng nhất. Nếu chỉ đơn giản là sự khát khao để có được điều gì đó bằng con đường chân chính thì là điều rất tốt. Nhưng tham vọng quá mức khiến họ mù quáng, làm những điều không tưởng, sai trái. Và thường thì rất ít ai biết thỏa mãn với những gì mình có, thay vì bằng lòng thì họ lại cảm thấy vẫn chưa đủ và muốn hơn nữa, nhiều hơn nữa. Ở đây, họ đã “khóc”. Khóc là một hành động thể hiện trạng thái tâm lí của con người. Bạn có chuyện buồn, có nỗi đau, bị tổn thương hay uất ức, căm phẫn… bạn sẽ khóc. Hoặc niềm vui, niềm hạnh phúc ngập tràn trong tim…làm bạn òa khóc. Còn nguyên nhân mà Hellen đã nói đến chính là “không có giày”. Tức là bạn phải mang đôi chân trần bước trên những con đường. Nó chỉ đơn giản là sự thiếu thốn về vật chất, một phần nhỏ trong cuộc sống. Nhưng bạn lại khóc. May mắn thay, người ta đã kịp choàng tỉnh – “cho đến khi” – nhìn thấy nỗi bất hạnh của người “không có chân để đi giày”- mất mát về thể chất lẫn tinh thần. Ở đây, Hellen muốn nhắc nhở chúng ta phải biết chấp nhận, biết hài lòng với những cái mình đang có và phải biết quan tâm, sẻ chia cùng mọi người. Hơn hết là không bi quan, mặc cảm với chính mình và không từ bỏ trước khó khăn thách thức.
Cuộc sống này không ai hạnh phúc hơn ai và cũng không ai bất hạnh hơn ai. Điều quan trọng là chúng ta nhìn nhận và đối đãi với chúng như thế nào. Có thể, với bạn, một thứ gì đó không là gì cả nhưng với người khác nó là cả một kho báu quý giá. Bạn sống trong điều kiện tốt, không biết đến những người ngày đêm lang thang đi kiếm từng hạt cơm lót dạ. Bạn được sinh ra có cha và mẹ, không biết đến những đứa trẻ mồ côi, phải tự lực kiếm sống trong xã hội đầy rẫy những lo toan, hiểm nguy. Và bạn là người khỏe mạnh, cơ thể không khiếm khuyết, bạn cũng chẳng biết những người khuyết tật hay mắc bệnh phải nỗ lực mỗi ngày để được sống như một người bình thường… Tất cả những gì bạn có là những thứ mà người khác ao ước có được, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi và sự thật đau lòng là hầu hết họ sẽ không bao giờ có được. Vì vậy, trước hết hãy học cách trân trọng những gì mình đang có. Rồi dần dần, bạn sẽ học được cách đồng cảm, cách mở rộng vòng tay, mở cánh cửa trái tim để chia sẻ với những số phận đáng thương. Khó khăn hôm nay bạn vấp phải chỉ là một vấn đề mang tính tạm thời, rồi bạn sẽ có cách để vượt qua. Cứ bình tĩnh. Đừng vội chùn bước bởi niềm hạnh phúc sẽ đến với bạn nơi cuối con đường và chỉ dành cho những ai thực sự nỗ lực và biết yêu thương.
Thực tế, không khó để bạn chứng thực điều tôi nói ở trên. Nếu bạn than phiền về bộ quần áo cũ, ngôi nhà chật hẹp thì vẫn đang có những người vô gia cư phải chấp nhận cuộc sống thiếu thốn mọi thứ vật chất, dù tối thiểu nhất. Nếu bạn chần chừ, ngần ngại thậm chí nản lòng, bước lùi lại phía sau khi vấp phải viên đá lớn trên đường thì Nick Vujicic, Beethoven, Stephen Hawking,… chính là những tấm gương sáng cho bạn noi theo, suy nghĩ về chính mình, cũng như học cách đứng lên và đi tiếp. Có lẽ không ai không biết đến Nick Vujicic, một diễn thuyết gia người Úc, một người truyền Phúc Âm. Ông bị cụt cả hai tay và hai chân nhưng lại chính là người thành công và truyền niềm tin, động lực sống cho mọi người. Hay Beethoven, một thiên tài âm nhạc của thế giới khi bị điếc hoàn toàn. Và cả nhà vật lí học Stephen Hawking, cả cuộc đời phải gắn bó với chiếc xe lăn và cơ thể gần như không cử động được… Tất cả đã vượt qua bằng khả năng, bản lĩnh của mình và bằng tình tình yêu của người khác dành cho mình. Bạn thấy đó, những gì người bình thường chúng ta chưa làm được thì họ đã làm được và còn rất thành công. Vậy tại sao chúng ta không nỗ lực phấn đấu, vượt qua mọi rào cản thay vì bi quan, từ bỏ mọi thứ một cách dễ dàng như thế. Ai trong chúng ta cũng có thể tạo nên điều kì diệu, miễn là chúng ta luôn sống đúng đắn và lạc quan, nhìn về phía trước. Bởi thành công không tự đến mà là cả một quá trình chúng ta trải nghiệm.
Mặc dù không thể chối bỏ một sự thật tàn nhẫn: nhiều người dù cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì cũng mãi là kẻ thất bại trong sự nghiệp. Không ít người đã từng tin vào nỗ lực sẽ mang đến thành công, tin vào điều may mắn của bản thân. Nhưng…hết lần này đến lần khác, họ đều thua cuộc. Và -“Chẳng thể tin vào điều viễn vông đó nữa” – có lẽ nhiều người nghĩ vậy. Trong “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu”, Rosie Nguyễn đã nói: “Ngày hôm nay trôi qua sẽ là mãi mãi không quay trở lại. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Trong khi đó, thì đừng chìm trong những thất vọng của đời mình nhé. Hãy bơi đi”. Nếu chúng ta thất bại trên con đường này thì hãy chọn một con đường mới, cân nhắc thật kĩ về nó. Tìm cách tạo nên cuộc đời của riêng ta với những điều đáng để tự hào nhất. Khi bạn đang dần chìm trong lòng sông thì hãy “bơi”, nếu không biết bơi thì tìm một cái gì để bạn bám vào, dù là bất cứ cái gì có thể cứu sống bạn. Khi đã sống, bạn sẽ thấy cuộc đời là quý giá và không lãng phí nó nữa. Một công việc mới trong danh sách những nơi bạn xin việc, một mối quan hệ mới trong những người bạn muốn quen,… làm mới lại và sống với nó. Không ai mãi mãi thất bại trừ khi từ bỏ. Khi đã làm được bạn sẽ thấy vượt qua chính mình là chiến công hiển hách nhất, đáng kiêu hãnh nhất.
Tôi chẳng là người hoàn thiện về mọi thứ. Đôi khi tôi vô cùng bi quan, nghĩ rằng chẳng có điều gì tốt đẹp cả vì khó khăn nối tiếp khó khăn, có những lúc dường như ta cứ mãi chạy đua mà không kịp thở. Nhưng rồi tôi chợt tỉnh: “Được sống đã là một điều may mắn”. Tại sao trong hàng triệu người mất đi tôi vẫn còn sống. Tôi hạnh phúc vì mình là người may mắn. Từ khi sinh ra, nếu chúng ta đã bị lấy đi một cái gì đó thì cuộc sống sẽ dần trả lại cho ta nhiều hơn những gì chúng ta mất. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bạn ngồi lì một chỗ “ôm cây đợi thỏ”. Bạn phải hành động, phải khiến cho cuộc đời cảm phục sự nỗ lực, quyết tâm của bạn, để nó hoàn trả và trao tặng bạn. Trong cuộc chạy đua với thời gian, cuộc sống để giành lấy công việc, tình yêu và tuổi trẻ, hãy nghỉ khi mệt, nhưng đừng ngủ quên mà phải nạp thêm năng lượng để tiếp tục. Và, hãy nghĩ đến cái đau, cái thiếu thốn của người khác để thấy mình còn may mắn mà lấy đó làm động lực. Khi bạn đã quá mệt, hãy tựa vào người bên cạnh bởi không dễ dàng gì khi bị cô lập, tự chiến đấu một mình – nó như bất khả thi. Vì con người luôn cần tình thương. Và, cuộc sống luôn cần lắm những trái tim ấm áp biết sẻ chia, hòa nhịp với cộng đồng. Cần lắm những vòng tay xiết chặt con người với con người. Cần lắm những hành động đẹp để vơi bớt thương tổn trong lòng người…Ngay cả bản thân chúng ta ai cũng cần cả. Cần và cần lắm. Biết bao nhiêu là đủ để xoa dịu mọi thứ? Không ai biết và có lẽ không bao giờ là đủ nếu ta cứ ích kỉ giữ mãi cho riêng ta. Nhạc sĩ Trinh Công Sơn từng chạm khẽ trái tim hàng triệu người với ca khúc cảm động “Để gió cuốn đi” mang những lời ca chất chứa tình người:
“Sống trong đời sống. Cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không?
Để gió…cuốn… đi
Để gió…cuốn…đi”
Đừng “khóc” khi gặp khó khăn trước mắt, hãy cười để biến nó thành điều dễ dàng, hãy lạc quan nhìn về phía trước bằng đôi mắt của niềm tin, hãy yêu thương con người để cuộc sống trở nên tươi đẹp và hãy sống để cuộc sống mà bạn có không uổng phí. Bạn hãy nhớ rằng: sẽ không có bất hạnh nếu bạn biết nắm giữ hạnh phúc và tạo hạnh phúc cho chính mình. Một niềm kiêu hãnh khi trái tim bạn cảm nhận được nỗi đau, mất mát của người khác và có thể chia sẻ cùng họ – niềm vui lẫn nỗi buồn – bởi không phải ai cũng làm được điều đó. Đừng mãi thở dài ngao ngán hay chìm ngập trong những thất bại của bản thân mà hãy hướng đến ngày mai với một chặng đường mới. Bạn nên biết ơn vì bạn có thêm một ngày để làm những điều bạn có thể. Và đừng “khóc khi không có giày để đi”. Cảm ơn cuộc đời này bạn nhé!
Trần Thị Thanh Tuyền
Lớp 11A10 – Trường THPT Đức Linh, Bình Thuận
Tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày – bài 2
Cuộc sống luôn kì lạ. Có những con người sinh ra được hưởng đầy đủ ưu ái vật chất tinh thần nhưng lại có những người bất hạnh mất đi một phần ưu ái đó và chớ trêu thay khi những người có đầy đủ mọi thứ lại thường cảm thấy không thỏa mãn khi thiếu đi một chất thông thường nào đó. Họ cứ mãi nghĩ về bản thân mình mà không biết rằng xung quanh còn có biết bao nhiều người còn kém may mắn hơn mình, nhiều nữ nhà văn Helen Keller đã từng tâm sự ” Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân đi giày”.
Lời tâm sự chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu xa. Helen Keller đã khiến mọi người phải suy ngẫm nhìn lại những gì mình đang có để cho Tôi đã khóc vì không có giày để đi đó là lời thú nhận, trân thành bởi lẽ với những người sống trong đủ đầy quen có đủ mọi thứ thì sẽ cảm thấy buồn chán nản, khi không có giày hay những phụ kiện vật chất cần thiết có thể đi kèm… Thế nhưng họ đâu biết rằng ở ngoài xã hội xung quanh chúng ta có những cảnh đời bất hạnh tồn tại biết bao người không có chân để đi giày. Hình ảnh rất thực đấy nói về những người khuyết tật hay nói rộng ra là những người thiếu may mắn những người ra ra không được tạo hóa thương yêu để ban tặng những thứ cần thiết. Hai vế câu được kết nối với nhau bằng cụm từ: ” Cho đến khi tôi nhìn thấy” giống như một sự nhận thức một lời thức tỉnh với bao người.
Sống trên đời không chỉ riêng mình gặp khó khăn thiếu thốn. Hãy nhìn ra bên ngoài còn biết bao người kém may mắn hơn họ không chỉ thiếu thốn vật chất, không chỉ thiếu thốn tình thương mà còn không thể tự chăm sóc mình, phải sống nhờ vào người khác. Những người như vậy mới thực sự kém may mắn đáng để khóc hơn chúng ta.
Lời tâm sự của Helen Keller làm cho chúng ta nhớ đến thầy giáo đáng kính Nguyễn Ngọc Kí – Người bị tật nguyền đôi tay mà phải dùng đôi chân của mình để viết. Hay những bạn học sinh bị mất đôi chân, những người mù. Nhưng bằng trí óc bằng những gì mà họ còn lại vẫn dũng cảm vượt qua khó khăn để sống tốt đẹp và chắc rằng không ít lần họ rơi nước mắt, không ít lần họ bỏ cuộc nhưng họ vẫn cam đảm, chính những gì họ đang thiếu hay không cs đã thúc đẩy họ mang tới thành công. Vậy mỗi chúng ta những người đầy đủ chân tay những người có thể lao động để nuôi sống mình tại sao ta phải buồn khi thiếu một đôi giày. Hãy nhìn vào tấm gương đó soi mình vào đó và tự hỏi chúng ta hơn họ những gì và thua họ điều gì?
Lời tâm sự của nhà văn trở thành bài học ý nghĩa cho tất cả mọi người về một cuộc sống tích cực trong xã hội. Phải biết ơn cuộc sống ban cho ta những điều đáng quí, hãy trân trọng những gì mình đang có và cố gắng hết sức mình để dành lấy những gì mình mong muốn. Đừng bao giờ buông xuôi. Hãy sống dũng cảm và kiên cường. Người chiến thắng cuối cùng chưa hẳn là người mạnh nhất mà là người có đủ niềm tin dũng cảm và nghị lực.
Cuộc sống không lấy hết của ai điều gì và con đường đi đến thành công không phải bao giờ cũng dễ dàng. Chính vì thế hãy sống tích cực để đến khi ” Chúng ta qua đời, mọi người khóc còn chúng ta cười”. Nữ nhà văn Mĩ thực sự đã tìm ra chân lí cuộc sống một cách sống đẹp, sống tốt và quan trọng hơn hết để lại bài học đáng quí cho tất cả chúng ta.
Tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày – bài 3
Cuộc sống luôn mang tới cho ta những trải nghiệm. Có trải nghiệm giúp ta ý thức thân phận mỏng dòn của kiếp người. Có trải nghiệm để ta suy nghĩ về bản thân. Có trải nghiệm là một bước đệm để ta tiếp tục đi trên đường đời. Có trải nhiệm là cơ hội để ta nhìn lại con người thật của mình. Có trải nghiệm là hành trang để ta mang vào cuộc sống. Có trải nghiệm giúp ta “giác ngộ” để ta bằng lòng với những gì mình đang có. Trong chiều hướng đó, Helen Killer, nữ văn hào người Mỹ sau quãng thời gian rong ruổi với cuộc đời. Đã cảm thấy một nỗi hoang mang, lo sợ vì không bằng lòng với những gì mình có đang lấp đầy con tim, cho đến khi bà nhìn vào thực tại của cuộc sống do cái “là” làm nên chứ không bởi cái “có” (“là và có” tư tưởng của triết gia Gabriel Marcel). Vì thế, bà đã ứa lệ thốt lên: “Tôi đã khóc khi không có giày để đi, cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày”. Vậy chúng ta hiểu câu nói này như thế nào? Đâu là bài học ta sẽ rút ra được từ câu nói?
Ngay từ lúc chào đời, tiếng khóc đã gắn liền với cuộc sống con người. không loại trừ một ai. Một phụ nữ trẻ khóc lên từng cơn khi hay tin chồng tử trận. Người mẹ già khóc không thành lời khi nghe tin đứa con chết do tai nạn. Một thiếu nữ đang ở tuổi cập kê khóc không thành tiếng khi lần đầu tiên bị tình phụ. Ngoài tiếng khóc của sự đau khổ cũng có dòng nước mắt diễn tả niềm hạnh phúc. Dòng nước mắt lăn lài trên gò má của người mẹ quê khi chứng kiến đứa con nhận được bằng tốt nghiệp hay những giải thưởng danh giá. Dòng lệ tuôn trào trên khuôn mặt người cha già tìm lại được đứa con sau bao năm thất lạc. Có thể nói, dòng nước mắt không chỉ để diễn tả nỗi đớn đau của kiếp người mà còn nói lên niềm hạnh phúc tràn đầy từ trái tim.
Hiểu dòng nước mắt của sự đau khổ thì tiếng khóc của Helen Killer “khi không có giày để đi” diễn tả một sự thiếu thốn vật chất trong cuộc sống hay sự bất lực trước cái nghèo đói của kiếp nhân sinh. Tuy nhiên, trong dòng nước mắt của sự đau khổ vẫn có sự hiện hữu của dòng nước mắt hạnh phúc. Chúng ẩn náu bằng cách này hay cách khác, dưới nhiều hình thức, được tỏ lộ khi con người biết mở lòng mình ra và để vào đó một sự so sánh, một cái nhìn tinh tế. Đó cũng chính thái độ của Helen Killer khi so sánh cuộc sống hiện tại của mình với người khác, như bà đã nói: “cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày”. Sự ngạc nhiên của Helen Killer diễn tả một thái độ bằng lòng chấp nhận với những gì mình đang có sẽ tốt hơn ngồi đó than khóc với những gì mình chưa chiếm hữu.
Trong cuộc sống, thông thường những gì ta đang có đáng quý gấp ngàn lần những gì ta đã mất, nghĩa là dòng đời xuôi ngược, người ta cứ tìm những thứ mình đánh rơi và cố kiếm cho được những gì mình chưa có, ít có ai sống trọn phút giây hiện tại. Vì cứ mãi hồi tưởng về quá khứ đã đi qua, mơ ước ở tương lai chưa tới mà quên mất những giá trị ở hiện tại nó đang hiện hữu. Hiện hữu này mới là chân lý giúp con khám phá ra sự diệu kỳ của cuộc sống, hay có khi đó cũng chính là một bài học để ta có một thái độ lạc quan hơn trong cuộc đời. Còn trong chiều hướng của những người đi tìm chân lý thì đó lại là cơ hội để họ giác ngộ. Trong Phật giáo có kể một giai thoại rằng: có vị tên là Huệ Khả đi đến cầu đạo vời thiền sư Bồ Đề Đạt Ma. Trải qua nhiều ngày mà Huệ Khả vẫn chưa thấy thầy trao truyền những kinh nghiệm tu tập quan trọng như mong đợi, nên lòng ông chợt hoang mang, trí bắt đầu âu lo. Huệ Khả lấy hết can đảm, bước tới chỗ thiền sư và qùy xuống xin thầy ban cho phương pháp giúp tâm yên ổn. Thiền sư bảo: “đưa tâm không yên đây ta giúp cho”. Huệ Khả nhìn kỹ lại mình để tìm kiếm tâm không yên, rồi thưa: “con đã tìm nhưng không thấy ạ”. Thiền sư cười và đáp: “ta đã yên tâm cho con rồi đấy”. Sau khi nghe xong câu nói Huệ Khả liền giác ngộ. Quả thật, sự giác ngộ có ngay ở trong con người Huệ Khả, chỉ có điều ông cứ mải mê đi tìm ở ngoài, cứ để cho cõi lòng nặng trĩu, tâm hồn cứ sầu vương. Nói đúng hơn, khi lòng còn mong cầu hay còn những chống đối thì tâm vẫn không yên, hết những mong cầu hay những chống đối thì tự nhiên tâm sẽ yên.
Mặt khác, con người vẫn thường không bằng lòng với những gì mình đang có. Theo quan niệm Ấn Độ giáo, hiện hữu của mỗi người trong thế giới này có một số phận riêng hay còn gọi là “kiếp”, chỉ khi nào sống trọn với kiếp của mình và dùng chính nó để tạo nghiệp thì mới mong được giải thoát ở đời sau. Còn trong nhà đạo lại kể một giai thoại rằng: Có chàng thanh niên kia cứ mãi than phiền với Thượng Đế vì Ngài đã gửi đến cho anh thập giá quá nặng. Vì thế, anh đã xin phép Thượng Đế được đổi lại thập giá khác. Thượng Để mỉm cười và cho phép anh được chọn bất kỳ thập giá nào anh muốn. Sau những tháng ngày rong ruổi trên đường đời, anh đã đổi rất nhiều thập giá, cuối cùng khi anh kiếm được thập giá vừa với mình nhất lại chính là thập giá đầu tiên mà anh đã bỏ. Thực tế của con người cũng vậy, ít khi chịu bằng lòng với những gì mình đang có, cứ mải mê đi tìm những thứ ngoài khả năng của bản thân, hay không muốn sống chậm lại để suy nghĩ, chiêm ngắm những chân lý trong cuộc đời, để hiểu hơn về những cái được, cái mất trong cuộc sống. Hoặc không hiểu được ý nghĩa câu nói mà cổ nhân đã dạy: “nhìn lên mình không bằng ai, nhưng nhìn xuống thì nhiều người vẫn không bằng mình”. Tuy nhiên, thái độ bằng lòng và chấp nhận những gì mình đang có cũng làm cho những người có cái nhìn tiêu cực không chịu phấn đấu trong cuộc sống. Nhưng đối với những người có cái nhìn lạc quan và bằng lòng chấp nhận để nhìn xuống những người còn thua kém mình nhằm chia sẻ, trao ban những giá trị tinh thần hay vật chất, thì đó cũng chính là niềm hạnh phúc mà bản thân họ thu nhận được từ đối phương. Vì khi cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống, con người dễ thành công trong công việc.
Trong xã hội ngày nay, con người đang có xu hướng chạy theo nhu cầu hưởng thụ. Lòng tham của con người lại vô đáy, không bao giờ thỏa mãn được những mong cầu nơi bản thân. Người khác có những thứ hiện đại, văn minh thì mình cũng muốn sở hữu cho bằng được. Nói đúng hơn, con người ngày nay thường không bằng lòng với những gì mình đang có, nghĩa là trong xã hội hiện đại, con người đang bị lôi kéo vào một vòng tranh chấp bất tận. Quả thế, không ngạc nhiên khi con người ngày nay cứ vội vã trong cuộc sống, cứ tranh đấu để hơn người khác. Vòng quay của thời gian từ xưa đến nay vẫn vậy, một ngày được quy ước bằng chu kỳ qua 24 giờ, không ít hay hơn một lần gõ nhịp của kim đồng hồ. Cũng chính thời gian đã qua đi sẽ không bao giờ quay trở lại theo như ý muốn của con người. Vì thế, sống chậm lại để suy nghĩ, cảm nhận những ngang trái trong cuộc sống và bằng lòng chấp nhận những gì mình đang có ta sẽ thấy cuộc đời vẫn đẹp.
Dẫu biết rằng, bản tính của con người là luôn ước muốn những điều chưa có. Nhưng không vì thế mà ta cho mình được cái quyền than khóc trước sự thiếu thốn rồi người khác sẽ mang tới tận tay. Ngược lại, thái độ chấp nhận những giới hạn nơi con người và bằng lòng với những gì mình chưa có là một điều quan trọng để ta sống lạc quan hơn trong cuộc đời. Vì những thứ ta kiếm hôm nay đến ngày mai người khác sẽ được hưởng, những gì ta mải mê bỏ cả cuộc đời để tìm ta chẳng thể nào mang theo lúc xuống mộ phần. Chỉ có sự vui vẻ, lạc quan trong từng phút giây cuộc sống và bằng lòng chấp nhận những gì đang có là một thái độ rất đáng yêu và đáng quý biết bao.
Trên đây là bài tập làm văn suy nghĩ về câu nói: “tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày” – (Hellen Keller), chúc các bạn làm tốt bài văn của mình!
hay